Thơ: Dấu Vết Sau Cơn Bão
Cuộc sống mỗi người đều phải đối diện với sóng gió, nhưng sông vẫn có những khúc êm đềm giữa những sóng dữ. Tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn là những cơn giông tố của sự đau đớn.
Gió thổi qua khe cửa
Mưa phủ trắng bên hiên
Đêm qua, trăng nằm ngủ
Bóng tối ôm trọn bên
Ngoài sân ướt nhẹ nhàng
Ánh nắng buồn chưa về
Cây cỏ vẫn chưa tỉnh
Lá cuộn vào lòng thân
Em giật mình, tỉnh giấc
Nghe lòng lạnh buốt quá
Nỗi đau in sâu mãi
Thời gian có quên đâu
Sóng sẽ trôi qua đi
Mưa sẽ dịu dàng thôi
Nhưng đau vẫn còn đây
Vết thương ấn sâu trong
Thôi thì, ta chấp nhận
Trên thế gian, ai cũng
Một lần và mãi mãi
Chỉ là kỷ niệm thoáng
Dù hạnh phúc, dù buồn
Ta đã trải qua rồi
Vẫn giữ lại chút thương
Trong lòng, đừng để lạnh.
Cuộc sống mỗi người đều phải đối diện với sóng gió, nhưng sông vẫn có những khúc êm đềm giữa những sóng dữ. Tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn là những cơn giông tố của sự đau đớn.
Gió thổi qua khe cửa
Mưa phủ trắng bên hiên
Đêm qua, trăng nằm ngủ
Bóng tối ôm trọn bên
Ngoài sân ướt nhẹ nhàng
Ánh nắng buồn chưa về
Cây cỏ vẫn chưa tỉnh
Lá cuộn vào lòng thân
Em giật mình, tỉnh giấc
Nghe lòng lạnh buốt quá
Nỗi đau in sâu mãi
Thời gian có quên đâu
Sóng sẽ trôi qua đi
Mưa sẽ dịu dàng thôi
Nhưng đau vẫn còn đây
Vết thương ấn sâu trong
Thôi thì, ta chấp nhận
Trên thế gian, ai cũng
Một lần và mãi mãi
Chỉ là kỷ niệm thoáng
Dù hạnh phúc, dù buồn
Ta đã trải qua rồi
Vẫn giữ lại chút thương
Trong lòng, đừng để lạnh.