4. Vô Đề
Nhiều năm trước, khi lần đầu tiên ta mở ra cuốn sách "Thép đã tôi thế đấy" cho đến những năm sau khi ta gấp lại cuốn "Những câu chuyện về thế giới tâm linh", ta đã trải qua một đoạn cuộc đời gập ghềnh lên xuống với đủ các cảm giác thằng trầm buồn vui. Nhưng giờ ta có gì? - Âu cũng chỉ là một đoạn đời nhân sinh mà thôi. Ai ai cũng như ta, ai ai cũng đã có một đoạn đời nhân sinh như vậy, khác gì nhau đâu?
Thực ra thế giới vốn rất đơn giản, đạo của đất trời vốn rất đơn giản, chỉ là con người vô tình hoặc cố tình không chịu hiểu nó mà thôi.
Trong mỗi con người đều có một thế giới riêng. Trong lòng mỗi con người đều có một quan điểm riêng, cách nghĩ riêng. Mỗi một con người đều có quyền tự do suy nghĩ và tự do lựa chọn những hướng đi. Hà cớ gì lại áp đặt đúng sai, phải trái? Hà cớ gì lại coi mình hơn người kém?
Chuẩn mực vốn là điều gì? Tại sao lại dùng nó để phân chia sai đúng? Chẳng phải chuẩn mực chỉ là cái mà xã hội đưa ra dựa vào số đông và lịch sử hay sao? Mà số đông đâu phải là chân lý, lịch sử đâu phải là vĩnh hằng?
Chuẩn mực vốn tự nó đã không chuẩn mực rồi. Nhưng con người vẫn dùng nó để quản lý và duy trì xã hội. Làm theo chuẩn mực sẽ trở thành một công dân tốt...
Lại nói rằng: Nhân sinh vì điều gì? - Nhân sinh không phải vì đúng sai, tốt xấu, cũng chẳng phải vì thiện ác, chính tà. Nhân sinh vì nhân sinh mới là nhân sinh.
Ai chẳng giống ai, sinh ra trong thiên địa lại chết đi trong thiên địa. Sinh ra không mang đến cái gì, chết đi không mang theo điều gì, chỉ có những thứ vô hình mà thôi.
Lại nói rằng: Vậy con người đã tạo ra điều gì trong thế giới? - Con người chẳng tạo ra cái gì cả ngoài một thứ - Đó là những nấc thang.
Những nấc thang không giống nhau theo đủ mọi hướng khác nhau. Vậy nó là cái gì? - Nó là điểm mỗi người đã dừng chân cuối cùng trong cuộc đời của họ.
Bụi mù của lịch sử đã xóa nhòa đi những nấc thang của hàng triệu triệu con người chỉ vì điểm dừng chân cuối cùng đó của họ quá nhẹ, quá thấp, quá mờ nhạt so với những nấc thang khác và so với sức mạnh của thời gian.
Về mặt thực tế, theo sự hiểu của ta thì chẳng có nấc thang nào tồn tại mà đang không mờ nhạt đi bởi thời gian. Nhưng vẫn còn đó những con người, những tên tuổi những truyền thuyết đang đi cùng thời gian.
Đừng nghĩ xấu cũng đừng nghĩ tốt. Thiên địa vốn vô tình mà không phân tốt xấu. Đừng nghĩ nấc thang tốt sẽ trường tồn hơn cũng đừng nghĩ nấc thang xấu sẽ sớm bị che mờ. Là nấc thang nào cũng vậy thôi, tất cả đều dựa vào thực lực của nó.
Không có thực lực thì không có gì cả. Mà thực lực thì không có tốt xấu phân chia. Con người theo sự phát triển thì thực lực sẽ tăng lên. Mà đừng căn cứ vào những cái gọi là tốt xấu để băn khoăn về thực lực của mình.
Thế giới vốn không có tốt xấu, con người cũng như vậy. Thực lực vốn không tự nó sinh ra và lớn lên. Nó do con người phấn đấu mà có. Muốn phấn đấu thì phải có chí hướng. Mà đã là chí hướng thì không được mông lung, không được nghi ngờ, không được nay theo hướng này, mai theo hướng khác. Phải nhân định chí hướng rõ ràng. Chí hướng càng rõ ràng càng chi tiết thì thực tại càng rõ ràng, càng chi tiết. Nó gọi là bản tâm vậy!
Làm theo bản tâm thì không có đúng, có sai, chỉ có hối hận hay không mà thôi. Đã hối hận thì chí hướng sẽ bị lung lay, chí hướng lung lay thì bản tâm dễ mất. Mất bản tâm thì những nấc thang đã tạo ra sẽ vỡ hết. Con người sẽ chìm trong sự mơ hồ và cùng quẫn không lối thoát.
Bản tâm vậy mà lớn lao và ý nghĩa vậy thay!